Thursday, September 13, 2012

Một Đề Tài Giản Dị Mà Rất Quý Nhưng Ít Người Nghĩ Đến

Môt đề tài rất giản dị nhưng rất quý
mà ít người nghĩ đến.
Mỗi ngày chúng ta chỉ có 24 giờ để sống,mỗi ngày trôi qua cuộc đời chúng ta ngắn đi 24 giờ đồng hồ. Cho dù có sợ chết chúng ta cũng không qua khỏi cái quy luật tự nhiên của Tạo Hóa (Sinh Lão Bệnh Tử) ...
Vậy chúng ta phải làm gì với những thì giờ còn lại trên thế gian này ?

THE LAST WISHES OF ALEXANDER THE GREAT.
Những ý nguyện cuối cùng của ngài Alexander Đại Đế khi sắp chết. Ngài Alexander Đại Đế cho triệu tập các quan trong triều đình đến để truyền đạt ba ý nguyện cuối cùng của mình.
Ngài phán rằng:
1 - Quan tài của ngài phải được khiêng đi bởi chính các vị ngự y (bác sĩ) giỏi nhất của thời đó.
2 - Tất cả các báu vật của ngài (vàng, bạc, châu báu, ...) phải được rải dọc theo con đường dẫn đến ngôi mộ của ngài, và ...
3 - Đôi bàn tay của ngài phải được để lắc lư, đong đưa trên không, thò ra khỏi quan tài để cho mọi người đều thấy.
Một vị cận thần của ngài, rất đổi ngạc nhiên về những điều yêu cầu kỳ lạ này, và đã hỏi ngài Alexander lý do tại sao ngài lại muốn như thế.
Ngài Alexander đã giải thích như sau:
1 - Ta muốn chính các vị ngự y (bác sĩ) giỏi nhất phải khiêng quan tài của ta để cho mọi người thấy rằng một khi phải đối mặt với cái chết, thì chính họ (là những người tài giỏi nhất) cũng không có tài nào để cứu chữa.
2 - Ta muốn châu báu của ta được vung vãi trên mặt đất để cho mọi người thấy rằng của cải, tài sản mà ta gom góp được ở trên thế gian này, sẽ mãi mãi ở lại trên thế gian này (một khi ta nhắm mắt xuôi tay từ giả cỏi đời).
3 - Ta muốn bàn tay của ta đong đưa trên không, để cho mọi người thấy rằng chúng ta đến với thế giới này với hai bàn tay trắng và khi rời khỏi thế giới này chúng ta cũng chỉ có hai bàn tay trắng.
Đến cuối cuộc đời,
chúng ta sẽ nghiệm ra rằng,
kho tàng quý giá nhất trên cuộc đời này là

TÌNH YÊU THƯƠNG

Sưu tầm

26 comments:


  1. Những ý tưởng lạ lùng nhưng xem ra cũng có lý.

    ReplyDelete
  2. Bài viết rất ý nghĩa và nhạc rất hay , nghe Hà Thanh hát lại nhớ Huế . Cám ơn CB nhé .

    ReplyDelete
  3. cứ ung dung tự tại , yêu thương và san sẽ cuộc đời CB hỉ ?
    Cuối tuần vui vẽ nhé huynh trưởng!

    ReplyDelete
  4. Đọc bài viết của anh Q xong em cảm thấy nhẹ nhàng hẳn... chắc sẽ ngủ ngon sẽ lên cận lại anh Q hen. Cảm ơn anh nhiều lắm.

    ReplyDelete
  5. Nghe rất có lý anh nhỉ ?.
    Nhưng là " tình yêu thương " ,chứ đâu phải " tình yêu hương " hả anh ?

    ReplyDelete
  6. Anh cũng nghĩ vận nên mới rinh về blog ;>))))

    Ồ! Tuyết Mai nhanh mắt thật! Cảm ơn nhé, anh sẽ sửa ngay.

    huhuhu cũng tại ngày "càng trẻ ra" nên quên luôn cả việc đánh vần :>((((

    ReplyDelete
  7. Cảm ơn Sói đồng cảm ;>))))

    ReplyDelete
  8. Ngài Alexender mang chính cái nhục thể của mình để lưu lại hậu thế bài học thật tuyệt, Zip nhỉ.

    ReplyDelete
  9. Thấy hay nên post lên để chia sẻ với bằng hữu.
    CB luôn thích tiếng hát Hà Thanh là cô của Thơ, con của GS Vũ Khắc Khoan và là bạn học của cô em ruột.

    ReplyDelete
  10. Một bài nhạc thiền, Thanh Trúc à.

    ReplyDelete
  11. Yanga3gai tinh mắt ghê ta. Cảm ơn nhé..

    ReplyDelete
  12. Cứ thế cho lành Gia Hiên à ;>))))

    ReplyDelete
  13. Bài này do trưỏng Phạm Thanh Hiệp sưu tầm và chuyển cho anh chứ có phải do anh viết đâu Thảo.
    Cứ an nhiên tự tại nha Thảo, bạn ta, thân nhân ta thì ai ai cũng chỉ đi với ta được 1 đoạn đường thôi.

    ReplyDelete
  14. Bài nhạc thiền rất hay BC ah,post bài thơ chúc BC ngày mới an lành,.,

    BÀI HỌC QUÉT LÁ

    Vâng lời Thầy, con đi quét lá,
    Lá vàng rơi lả tả khắp nơi.
    Lá khô rơi như kiếp một con người,
    Giờ phút cuối là về cùng cát bụi…

    Con vừa quét sạch một gốc cây,
    Quay trở lại đã thấy đầy lá rụng.
    Con hỏi: nếu như gió đừng rung động
    Thì lá kia hẳn còn ở trên cành.

    Một kiếp người cũng thế quá mong manh
    Một hơi thở nếu đi rồi không đến nữa!
    Tạ ơn thầy đã cho con bài học nhỏ,
    Mà thâm sâu như một triết l‎y không cùng.

    Con ra về lòng luống những bâng khuâng,
    Lá và con cũng trong vòng sanh diệt.
    Lá vừa sinh đã có mầm hủy diệt,
    Con vừa sinh đã hẹn có ngày đi.

    Một làn gió đâu có sức mạnh gì,
    Mà lá rơi không thể nào cưỡng lại
    Hơi thở con như làn gió ấy,
    Nếu không về thì con sẽ đi đâu?

    Đã lâu rồi con vẫn lặn hụp chìm sâu
    Trong mê mãi con đi tìm sự nghiệp:
    Con vẫn ước có căn nhà rộng đẹp,
    Con vẫn mơ con cái học thành tài,

    Con vẫn mong, vẫn đợi một ngày mai,
    Lũ con cháu trở nên người thành đạt.
    Con vẫn chưa có gì cho con hết,
    làm hành trang khi cất bước lên đường.

    Tạ ơn thầy đã cho con chút tư lương,
    là bài học quét lá vàng rơi rụng.
    Lá và con cũng có cùng số phận,
    đi về đâu là do con chọn lấy con đường!!!...

    Thơ : DIỆU NHÂN

    ReplyDelete
  15. Bài thơ tuyệt quá! Cảm ơn lhauc!

    ReplyDelete
  16. cháu lại cứ nghĩ bác có ý mới ^^!

    ReplyDelete
  17. Chính xác lão à. Mọi sự vật từ to lớn đến nhỏ bé, thiêng liêng như tổ quốc, vi diệu như Khổ Đế và Niết Bàn. Tất cả sẽ không là gì với ta nếu ta chẳng biết yêu thương.

    ReplyDelete
  18. Ghé thăm nhà mới CaiBang.. đây..!!
    Chúc ngày thật hạnh phúc và bình yên...!! có thể click avatar để ghé thăm mà!...

    ReplyDelete
  19. "Chúng ta đến với thế giới này với hai bàn tay trắng và khi rời khỏi thế giới này chúng ta cũng chỉ có hai bàn tay trắng."

    Theo út, câu truyện này muốn khuyên người đời nên "take it easy as nothing will last forever."

    ReplyDelete

  20. bài copy chứ có tự viết đâu mà khen ! Lũ ngốc

    ReplyDelete